Dòng mã #include <bits/stdc++.h>
là một cách thuận tiện để bao gồm một số thư viện chuẩn trong C++, bao gồm một số thư viện tiêu chuẩn và STL (Standard Template Library). Tuy nhiên, không phải mọi trình biên dịch C++ đều hỗ trợ cách tiếp cận này, và nó cũng không nằm trong chuẩn chính thức của ngôn ngữ C++.
Cách tiếp cận này có thể bao gồm các thư viện sau:
iostream
: Để thực hiện các hoạt động nhập/xuất cơ bản.string
: Để làm việc với chuỗi.vector
: Để sử dụng các vector, một loại dữ liệu tương tự như mảng động.algorithm
: Để sử dụng các thuật toán tiêu chuẩn nhưsort()
,find()
, và nhiều hàm thuật toán khác.map
: Để sử dụng các loại dữ liệu liên kết nhưmap
vàmultimap
.set
: Để sử dụng các loại dữ liệu tập hợp nhưset
vàmultiset
.- Và nhiều thư viện khác.
Tuy nhiên, để viết mã theo chuẩn và đảm bảo di động, nên bao gồm trực tiếp các thư viện mà bạn cần sử dụng thay vì sử dụng #include <bits/stdc++.h>
. Điều này giúp mã của bạn trở nên rõ ràng và dễ đọc hơn, đồng thời tránh gặp vấn đề tương thích khi chuyển sang các trình biên dịch khác nhau.
Dòng mã #include <bits/stdc++.h>
không phải là một phần chuẩn của C++ và không có một danh sách chính thức cụ thể của tất cả các thư viện mà nó bao gồm. Thực tế, việc sử dụng #include <bits/stdc++.h>
không được khuyến khích trong các ứng dụng thực tế vì nó không đảm bảo di động và có thể dẫn đến sự không tương thích với các trình biên dịch khác nhau.
Thay vào đó, bạn nên bao gồm các thư viện cụ thể mà bạn cần trong chương trình của mình. Dưới đây là một số thư viện thông thường mà thường được sử dụng trong C++:
#include <iostream>
#include <string>
#include <vector>
#include <algorithm>
#include <map>
#include <set>
#include <cmath>
#include <queue>
#include <stack>
#include <bitset>
#include <list>
#include <forward_list>
#include <numeric>
#include <functional>
#include <utility>
#include <limits>
#include <iterator>
Ngoài ra, bạn có thể bao gồm các thư viện khác phụ thuộc vào yêu cầu cụ thể của chương trình. Trong mọi trường hợp, nên sử dụng cách tiếp cận chính xác hơn bằng cách bao gồm các thư viện cụ thể mà bạn cần sử dụng, để đảm bảo di động và tính ổn định của mã nguồn của bạn./.